10 năm – một chặng đường chưa dài
Nhưng phấn trắng bảng đen trong em đã thành tâm niệm
Bước lên bục giảng cứ ngỡ như câu chuyện
Yêu mái trường ngay từ thưở đầu tiên.
Trường Nam ơi! Ta mãi gọi tên
Nơi ươm mầm cho em ước mơ làm cô giáo
Thưở vách đất nhà tranh và nỗi lo cơm áo
Trang giáo án đến trường vẫn thơm mãi những vần thơ.
Ngôi trường đây, khu tập thể của em đây
Lời giảng bài của mẹ cha ru em vào giấc ngủ
Lớn lên bằng tình thầy trò ấp ủ
Tuổi thơ em ngân vang lời bác Phượng hát “Tình ca”.
Ơi chị Hoa, anh Huy , bé Lan
Ơi anh Tuấn, chị Hằng chị Lý
Và bao nhiêu người con khác nữa
Có phải cũng bắt đầu mơ ước từ đây!
Nhà cao tầng xanh mát những hàng cây
Khu tập thể ngày xưa vẫn rộn ràng tiếng hát
Được ba mẹ bác dì giảng bài vun trồng chăm chút
Lo học thành tài để trở về xây đắp mái nhà xưa.
Quên sao được ngày đầu trên bục giảng
Yêu làm sao nghề giữ lửa tâm hồn
Mắt em thơ như ngàn sao lấp lánh
Ngôi trường này ôm ấp dìu dắt ta.
Tâm hồn em sư phạm nở đóa hoa
Là bài ca của tình người tình đất!